Trang Hạ là ai?
Trang Hạ sinh năm 1975, từng tốt nghiệp khoa Tiếng Trung, Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội và đã tốt nghiệp Thạc sĩ truyền thông tại Đài Loan. Trang Hạ từng là phóng viên thường trú của báo Tiền Phong tại Đài Bắc. Công việc chính của Trang Hạ là viết văn, làm báo, phụ trách chuyên mục trên các tạp chí, viết kịch bản và quảng cáo.
Bạn đang đọc: Trang Hạ là ai và vì sao nhà văn Trang Hạ hay gây sốc
Trang Hạ tự trình làng là thích xe cào cào, leo núi, lượn lờ bơi lội và viết văn. Cô từng san sẻ : “ … lâu nay sống bằng cây bút và bàn phím. Tôi mỗi ngày trực tuyến ba tiếng để kiếm tiền, thời hạn còn lại tôi tiêu tiền ”. Từ rất trẻ, Trang Hạ đã giành nhiều phần thưởng văn học như : Hương đầu mùa báo Hoa học trò, Tác phẩm tuổi xanh 1998 báo Tiền Phong, Văn học tuổi Hai mươi 1995 của Báo Tuổi Trẻ và NXB Trẻ với tập truyện ngắn Tình khúc, Cuộc hoạt động sáng tác văn học cho người trẻ tuổi 2004 của Hội nhà văn và NXB Thanh Niên, Tác giả có sách được bạn đọc yêu dấu và bầu chọn 2012 của Fahasha …
Năm 2002, Trang Hạ tiếp cận với blog và sau đó 1 năm khi cô sang Đài Loan, cô viết blog hằng ngày. Với nguồn văn học mạng vô tận ở Đài Loan, cô khởi đầu dịch truyện ngắn trên mạng và trở thành nhà văn, blogger nổi tiếng. Rất nhiều truyện dịch nổi tiếng do Trang Hạ triển khai như : “ Xin lỗi em chỉ là con đĩ ”, “ Mẹ điên ”, “ Những đống lửa trên vịnh Tây Tử ” … Có thể nói, Trang Hạ là người đã “ xuất khẩu ” nguồn văn học mạng tiếng Hoa sang Nước Ta. Các tác phẩm của Trang Hạ thường đề cập đến thân phận phụ nữ, những số phận xấu số trong đời sống. Dù được phần đông bạn đọc đảm nhiệm, nhưng cũng có nhiều quan điểm cho rằng tác phẩm mà Trang Hạ dịch không mang đặc thù nghệ thuật và thẩm mỹ, là những tác phẩm rẻ tiền.
Trang Hạ cũng nổi tiếng với những câu phát ngôn gây sốc về đàn ông như : “ Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng đàn ông trước khi dùng ”, “ Hôn nhân = Tình dục + Tình bạn thân + Yêu đương ”, “ Nếu chỉ có tình yêu và tình dục thì quan hệ tự tan vỡ khi bạn tiền mãn kinh ” … Cuối năm 2012, cuộc ” bút chiến ” của Trang Hạ và đạo diễn Lê Hoàng xung quanh yếu tố phụ nữ, đàn ông ai rửa bát được phần đông hội đồng mạng chăm sóc theo dõi. Sau mấy tuần, Trang Hạ và Lê Hoàng đã gặp nhau ngoài đời thật.
Trang Hạ san sẻ : “ Cả hai đều ngỡ ngàng, vì ngoài đời tất cả chúng ta có vẻ như hiền lành và tử tế gấp vạn lần tưởng tượng. Anh Lê Hoàng nói, thực ra hai chúng tôi đâu có cãi nhau, vì về cơ bản là cả hai đều cho rằng, đàn ông phải san sẻ việc nhà với vợ. Chỉ là cách tất cả chúng ta nhìn cuộc sống khác hẳn nhau. Thêm nữa, do cả hai hơi bạo nên có những phát ngôn không dễ nghe. Nhưng tôi nghĩ, điều ấy tốt cho xã hội … ”
Gần đây, một trang báo điện tử đăng lại bài viết của Trang Hạ và tạo nên một cơn bão dư luận bàn về “ đàn ông ” và ” con lợn ”. Trang Hạ đã san sẻ xúc cảm của mình về yếu tố này : “ Tôi cảm thấy rất thông thường, bởi phản ứng của dư luận không phải yếu tố của tôi, cả khi cần đối thoại tôi cũng chẳng thấy có yếu tố gì cả. Còn nếu dư luận nhảy chồm chồm, thì tự dư luận phải kiếm thuốc an thần, tôi không có nhu yếu và năng lực nhét thuốc an thần vào miệng người khác ”.
Những phát ngôn gây sốc của Trang Hạ
Câu nói trong một bài phỏng vấn của nhà văn Trang Hạ : ” Đàn ông về nhà chỉ có ăn – tắm – ngủ thì khác gì con lợn ! Muốn chứng tỏ đàn ông được vợ chăm nom không phải như … chăm lợn, thì những ông hãy xắn tay rửa bát đi ” đang làm rất nhiều đấng mày râu cảm thấy bị động chạm và tự ái. Các trang mạng, forum lớn nhỏ đều san sẻ quan điểm này của Trang Hạ và làm phát sinh nhiều tranh cãi. Thậm chí ” một con lợn ” theo cách nói của Trang Hạ đã viết tâm thư phản pháo.
Chuyện phụ nữ và đàn ông ai là người phải rửa bát được nhà văn Trang Hạ và đạo diễn Lê Hoàng tranh luận cách đây 3 năm cũng gây rối loạn trong dư luận. Đạo diễn Lê Hoàng khi đó nêu quan điểm : ” Làm việc nhà là nỗi khát khao của đàn ông nhưng bị phụ nữ cướp đi một cách trắng trợn “. Trang Hạ phản bác : ” Đàn ông ngụy biện, dùng những luận điệu lố lăng để che đi sự lười biếng, trốn việc nhà. Rửa bát là quyền đàn ông ! “.
” Cái màng trinh giá trị chứ vì mỗi phụ nữ chỉ có một cái thôi. Thói đời, cái gì hiếm mà chẳng quý. Nhưng thật thảm kịch cho những cô gái nào coi màng trinh, ngay cả việc kết hôn của mình, chỉ là những giá trị xài một lần, rồi khi lỡ dùng rồi, thậm chí còn chẳng may bị người dùng chối bỏ thì trở nên vô vọng, quăng quật, hung tàn với bản thân. Nó quý và hiếm lắm, nhưng nó không phải là thứ dùng một lần rồi thì vứt. Hãy trao nó cho người mình thực sự yêu thương và nếu chẳng may trao nhầm người thì hãy can đảm và mạnh mẽ trở thành một phụ nữ độc lập chứ không phải là một phụ nữ bị bỏ rơi ” – quan điểm của Trang Hạ khiến nhiều chị em phải gật gù, phục lăn.
Trong một bài viết có tiêu đề “ Hát thôi, chứ đừng sống thế ! ” bàn về niềm hạnh phúc, Trang Hạ có viết : ” Tôi từng chảy nước mắt khi nhìn thấy tấm ảnh một ông già hom hem đứng bên chiếc xe máy phân khối lớn mới tinh bóng loáng và hùng dũng. Giá là 50 năm trước, hẳn đó là một người người trẻ tuổi mê hoặc và khỏe mạnh. Nhưng tiếc là, những giấc mơ ta khao khát, nó luôn đến quá muộn. Thậm chí, vào lúc ta không còn chờ đón nữa ! Một đám cưới, một chiếc xe mui trần, một chiến mã sắt oai hùng … những thứ đến muộn chỉ làm điển hình nổi bật sự thảm kịch của đời bạn mà thôi ! “.
” Chúng ta cam kết bằng trái tim, bằng tình cảm, bằng đáng tin cậy. Nhưng tình yêu không có nghĩa là tất cả chúng ta trở thành cai ngục của đời nhau. Nên việc duy nhất hoàn toàn có thể làm, là hỏi, anh có cảm thấy vui sướng khi làm điều ấy không ? Và nếu càng ngày bạn càng vắng mặt trong những phút vui sướng của anh ấy, thì nghĩa là bạn phải tự hiểu ra sự lựa chọn yêu đương của bạn – có lẽ rằng – không được như những gì bạn mong ước. Trong tình yêu, hãy tự ra đi, chứ đừng để bị đuổi ! “. Trang Hạ từng đưa những dòng này lên mạng xã hội và tiếp đón sự đồng cảm, ủng hộ nhiệt tình của fan hâm mộ trẻ. ” Nhục nhất là lên mạng rồi còn bị vợ / chồng trấn áp từ mỗi cái bấm like hoặc tin nhắn cá thể “, là quan điểm của Trang Hạ về câu truyện việc kết bạn trên Facebook gây ra không ít rắc rối cho những cặp vợ chồng .
Trong một bài viết khác bàn về yếu tố ngoại tình, Trang Hạ viết : ” Với một người đàn ông ngoại tình, vợ còn là một ” partner “, chứ với người đàn ông chơi gái, hoàn toàn có thể ” have sex ” ( làm tình ) với bất kỳ phụ nữ nào nằm ngửa, thì bạn chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ nằm ngửa mà thôi. Có khác chăng, là nằm ngửa hàng ngày, suốt đời anh ta. Còn gái đĩ, nói xin lỗi, họ cũng là người “.
“Ôsin từng sui tôi bỏ chồng”
Nói về chủ đề ôsin Hiện tại, 5 người nhà chúng tôi vẫn thay nhau chăm nom mái ấm gia đình, cả vợ, chồng, con cháu. Ngoài ra, tôi có một người chị họ đôi lúc có qua giúp mái ấm gia đình lau dọn nhà cửa, trồng cây, chăm nom vật nuôi. Nhưng một tuần chị ấy chỉ qua 1, 2 lần, mỗi lần 30 phút đến 1 tiếng. Như tôi đã nói, những việc đó không phải chỉ mình tôi làm mà cả 5 người nhà tôi cùng làm. Nhà tôi có một nguyên tắc bất di bất dịch đó là “ làm cùng làm, nghỉ cùng nghỉ ”. Trong khi những bà mẹ khác phải quay quồng giúp con đánh răng, rửa mặt, cho con ăn … thì tôi đang đi tập võ hoặc tranh thủ thao tác và tự những con tôi làm những việc đó. Nhiều người tỏ ra thương hại khi thấy hai con tôi, thằng anh 6 tuổi dẫn đứa em 4 tuổi đi ăn sáng nhưng với tôi, đó là niềm tự hào vì con tôi tự lập. Ngoài ra, chồng tôi cũng giúp vợ rất nhiều. Cả nhà tôi cùng san sẻ việc làm nên không một ai phải quá bận rộn, quay quồng. Vậy nên, giờ này tôi mới hoàn toàn có thể ngồi cùng bạn uống cafe và trò chuyện. Khi được hỏi Trang Hạ đã từng thuê ôsin.
Cũng có. Vợ chồng tôi thuê ô sin khi tôi sinh con thứ hai. Chúng tôi từng thuê 3 người, người ở đầu cuối vừa kết thúc việc làm vào năm ngoái. Và cho đến giờ, tôi vẫn chưa có dự tính tìm người mới vì thấy đời sống mái ấm gia đình vẫn rất ổn Nếu chú ý bạn sẽ thấy, trong tổng thể những bài viết của tôi chưa khi nào có bài nào kể xấu chồng, mái ấm gia đình chồng, sếp hay đồng nghiệp. Và với người giúp việc cũng vậy. Tôi coi họ như mẹ chồng, sếp, đồng nghiệp … nên thời điểm ngày hôm nay, tôi không hề kể xấu họ với bạn được.
Hơn nữa, thật ra tôi cũng không gặp yếu tố gì lớn với họ. Có thể tôi suôn sẻ tìm được người giúp việc tốt hoặc tôi là một bà chủ tốt. Nhưng cũng có một chuyện khá vui về người giúp việc sau cuối mà tôi nhớ mãi. Chị ấy chê nhà tôi nghèo và nói rằng, chủ cũ của chị ấy rất giàu, nhà toàn biệt thự nghỉ dưỡng, sàn nhà lát gỗ, đi xe hơi, đời sống xa hoa … Chả nhà ai như nhà tôi, đã nghèo lại còn nuôi chó, mèo, gà, cá, chim, rùa, vịt … chạy tung tăng khắp nhà. Chỉ còn thiếu mỗi lợn. Nghe xong tôi chỉ cười.
Có một lần, chị ấy vừa bế em bé vừa thủ thỉ vào tai tôi : “ Cô này, tôi thấy thương cô lắm. Người được lên ti vi như cô thì ít cũng phải lấy được anh chồng đi xe hơi. Ai lại đi lấy một anh chồng ra hồ Tây đánh cá trộm. Tôi đi làm nhiều, quen biết ối chỗ tử tế, giàu sang, cô thấy thế nào ? ”. Tôi giật mình, rồi bảo : “ Trong mắt chị có tiền còn trong mắt tôi có người ”. Vâng, giúp việc nhà tôi xui bà chủ bỏ chồng. Tối đó, tôi vừa cười vừa ngồi viết thư cho chồng. Quả đúng, lấy nhau 16 năm nay, đó là lần tiên phong tôi viết thư cho chồng mà nội dung chỉ xoay quanh yếu tố cho ô sin nghỉ việc.
Về vấn đề thuê ôsin
Không biết những người ý niệm như vậy là chồng hay cha mẹ chồng của người phụ nữ, hay là những người chưa khi nào phải bận tâm về việc nhà. Vì tôi thấy ý niệm đó khá là ích kỷ và ngoa ngoắt. Nếu người phụ nữ được san sẻ việc làm nhà, không phải quay cuồng với đống bát đũa, cây chổi và cái nhà 3, 4 tầng, đàn con cháu … thì họ cũng không muốn phải rước một người lạ lẫm về sống chung làm gì.
Trong một mái ấm gia đình không chỉ có việc nhà, con nhỏ mà còn có người cao tuổi cần phải chăm nom. Phụ nữ hoàn toàn có thể chăm con và thao tác nhà nhưng khó hoàn toàn có thể chăm luôn cả người già nên việc thuê ô sin nhiều khi là điều không tránh khỏi.
Việc thuê ô sin có ảnh hưởng đến gia đình?
Điều này chỉ xảy đến với những mái ấm gia đình quá phụ thuộc vào người giúp việc. Trong nhà tôi, người giúp việc giữ đúng vai trò của mình đó là giúp việc nhà và trông em bé. Còn những thành viên trong mái ấm gia đình vẫn phải làm những việc thuộc về họ. Vợ chồng tôi không vì có người giúp việc mà nằm kềng càng. Con cái tôi không vì có người giúp việc mà không chịu tự đánh răng, mặc quần áo, ăn sáng … Vợ chồng tôi và những con vẫn dành thời hạn bên nhau nhiều nhất hoàn toàn có thể. Tôi vẫn thấy chồng tôi cùng con bắt ve sầu, xem chúng lột xác, trông gà con nứt ra từ quả trứng … Cả mái ấm gia đình tôi vẫn cùng nhau đi ăn hàng khi rảnh rỗi … Tất cả những việc đó, dù có người giúp việc hay không thì nó vẫn diễn ra như thường. Vậy thì nếp hoạt động và sinh hoạt làm thế nào đảo lộn được, những thành viên sao hoàn toàn có thể trở nên lười biếng được ? Nhiều bà mẹ thấy “ bấn loạn ” với người giúp việc vì họ phải đương đầu với quá nhiều rắc rối.
Nguyên nhân
” Là do chính họ không làm chủ được đời sống của mình chứ còn do đâu được nữa ? Bạn có nghĩ, những người kêu ca giúp việc lười biếng hay này khác, họ đang ngồi ăn sáng và “ bà tám ” với nhau không ? Nếu cảm thấy không hề dung hòa, trấn áp được người giúp việc, phải kêu ca, bấn loạn vì ô sin thì đừng thuê hoặc thuê rồi thì giải tán. Nếu không có ô sin mà không hề chăm nom được con thì đừng đẻ. Tôi nghĩ vậy “, Trang Hạ san sẻ. Tôi thấy rất nực cười khi nghe những người phụ nữ kêu gào lên vì ô sin vê quê nghỉ Tết. Nếu không hề làm một lúc nhiều việc thì đừng bày vẽ. Chúng ta chỉ cảm thấy ai đó là vướng mắc của mình khi ta quá chịu ràng buộc vào họ. Tuy là vậy, nhưng trên thực tiễn, việc sống với một người lạ lẫm cũng khó tránh khỏi một vài vướng mắc nhỏ.
Chủ nhà và ô sin nên cư xử thế nào?
Tôi nghĩ, thực chất của mối quan hệ chủ nhà – ô sin giống như quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu vậy. Đều là tự nhiên sống với một người lạ lẫm. Nương nhau mà sống thôi. Chủ nhà đừng coi ô sin là nô lệ, nhu yếu họ làm mọi việc mình muốn. Ô sin cũng nên hiểu rõ vai trò và nghĩa vụ và trách nhiệm của mình. Giả sử, thu nhập của chị được 5 triệu / tháng mà chị phải thuê ô sin với mức giá 4 triệu / tháng, chị sẽ thuê ô sin hay nghỉ việc chăm con ? Chắc chắn tôi sẽ nghỉ việc trông con.
Không những thế, tôi còn đi làm ô sin cho những nhà khác nữa. Biết đâu, sau đó, tôi sẽ lập cả một hội, nhóm những người đi làm ô sin rồi xây dựng TT đào tạo và giảng dạy và cung ứng người giúp việc chuyên nghiệp, có kiến thức và kỹ năng, có trình độ ví dụ điển hình.
“Tôi không đẹp nhưng đàn ông vẫn theo dõi”
Trang Hạ là một trong số ít những nữ nhà văn tạo được tiếng vang nhất trong làng sách Việt. Thời gian gần đây, rất nhiều bạn trẻ công khai minh bạch phẫu thuật nghệ thuật và thẩm mỹ ( PTTM ), xung quanh yếu tố này nhiều người ưng ý, nhưng cũng có không ít người tỏ ra không đồng ý chấp thuận và cho rằng vẻ đẹp tự nhiên vẫn là tốt nhất … Bàn luận về yếu tố này Trang Hạ rèn luyện Tự tin vì xấu. Khi nghe những phát ngôn của chị trên mạng, khá nhiều người nghĩ chị rất đậm chất ngầu, nói đúng hơn là đanh đá, đáo để. Nói về mình bằng 3 tính từ Trang Hạ nói : ” Tôi thì thích nói mình là một người phụ nữ hiền lành. Nếu chọn thêm hai từ nữa, tôi sẽ chọn “ kín kẽ ” và “ cải tiến vượt bậc ”. Đàn ông là một thứ động vật hoang dã thị giác, phụ nữ không đẹp, đàn ông sẽ không đến gần. Nhưng tôi thấy như mong muốn khi chiếm hữu một vẻ hình thức bề ngoài xấu xí. Bởi nó chính là bộ lọc để giúp tôi chống lại những gã đàn ông hời hợt, tạp nham. Vẻ ngoài này giúp tôi tránh khỏi những kẻ không thật lòng đó đến với cuộc sống mình. Và những người thích thao tác, thích trò chuyện và yêu thương tôi, họ chính là những người có con mắt thâm thúy nhận ra giá trị của Trang Hạ nằm ở đâu. Điều đó có nghĩa Trang Hạ không phải một người đàn bà xấu ? Vẻ đẹp của tôi lặn sâu ở phía trong. Nếu là một vòng ngực lớn, một vòng eo nhỏ, thì người ta sẽ nhìn thấy ngay đấy, còn vẻ đẹp của tôi thì buộc người ta phải tiếp xúc mới nhận ra. Bàn luận về PTTM nữ nhà văn bày tỏ quan điểm. ” Bản thân tôi cũng đang đảm nhiệm tư vấn cho một chương trình truyền hình giúp những người khuyết tật trên khung hình có thời cơ biến hóa ngoại hình của mình. Nhưng tôi nghĩ, những show như thế này mang đặc thù vui chơi cao hơn là thời cơ biến hóa tương lai từ ngoại hình. Bởi dù y học có giỏi đến đâu, thì cũng không hề làm đẹp nhân cách hay kĩ năng của người phụ nữ. Đàn bà không hề thành công xuất sắc nếu chỉ đẹp hơn, cao hơn, vòng 1 nảy nở hơn mà không có những tâm lý lành mạnh và sự nỗ lực thật sự. Tôi trân trọng những tâm lý tích cực. Nếu việc biến hóa dung nhan chắc như đinh sẽ giúp ích cho việc làm và cuộc sống của mình thì tôi tôn trọng quyết định hành động của họ. Còn nếu như phụ nữ chọn PTTM để có những bức hình tự sướng lộng lẫy, để giống những “ hot girl ”, người mẫu trên truyền hình, thì đó là một quyết định hành động phung phí. PTTM chỉ là một trong số rất nhiều cách để phụ nữ chạm tay tới những giá trị xứng danh “.
‘Khoe” PTTM theo Trang Hạ đó là sự cởi mở của thời đại hiện nay.
” Nó đẩy lùi 1 số ít số lượng giới hạn tưởng như không hề xóa bỏ. giá thành PTTM ngày càng ít, và nhu yếu làm đẹp của phụ nữ ngày càng lớn hơn. Sự cởi mở này là mặt tốt của một xã hội văn minh. Nhưng cái nhìn của dư luận nhờ vào vào nghĩa vụ và trách nhiệm của từng cá thể, việc lạm dụng PTTM, chạy theo vẻ bên ngoài quả thật là không có gì hay ho. Xin đừng ném đá những người xấu xí và tung hô những người nghiện PTTM thì việc “ dao kéo ” sẽ trở thành một việc trọn vẹn thông thường “. Chê đàn bà xấu, đó là lỗi của đàn ông, Trang Hạ thẳng thắn. ” Nếu bạn phẫu thuật để có một vòng ngực to hơn, thì chắc như đinh nhiều người còn có vòng một mê hoặc hơn bạn. Tóm lại là, đừng chạy theo bất kỳ “ gu ” làm đẹp của ai đó và cũng đừng coi đàn ông là toàn bộ quốc tế so với mình. Bởi khi người ta bỏ đi, quốc tế của bạn sẽ trọn vẹn sụp đổ. Sự tỏa sáng của người phụ nữ nằm ở sự tự tin, nhân cách và bản lĩnh. Nhưng trong thực tiễn là trong đời sống này, phụ nữ xấu là một điều thiệt thòi ? Phụ nữ có hàng trăm cách để làm đẹp đấy chứ. Trên trang cá thể của tôi, có đến gần 1 nửa người theo dõi là đàn ông. Tôi không đẹp, nhưng họ vẫn theo dõi từng bài viết của tôi.
Thay đổi kiểu tóc, thời trang, bạn hoàn toàn có thể làm điều đó ngay trong một ngày để trở nên đẹp hơn. Đừng nghĩ mình thiệt thòi, hãy tô điểm mình bằng tri thức, sự tự tin. Dù người ta chê bạn nghèo, kém cỏi hay xấu xí, bản thân phụ nữ phải yêu lấy mình tiên phong. Phải tin rằng mình sẽ có được và xứng danh có được niềm hạnh phúc. Với tôi, tờ 500 ngàn có giá trị của nó, tờ 10 ngàn cũng có giá trị riêng của nó.
“Nhục nhất là lên mạng còn bị vợ/chồng kiểm soát”
” Chồng tôi không dùng Facebook, tuy nhiên nhiều lúc vẫn lên mạng “ ngó qua ” trang cá thể của vợ. Chúng tôi phần đông không trò chuyện về những thứ trên mạng. Nói đúng hơn, những thứ “ ảo ” trên mạng không có thời cơ chen chân vào đời sống thật của vợ chồng tôi. Theo Trang Hạ san sẻ, theo chị biết thì con cháu thường block ( chặn ) Facebook của cha mẹ. Nhân viên cũng vậy, họ thường ngại “ phát hiện ” sếp trên mạng. Tôi xin nói ngoài lề một chút ít về sự lan tỏa thoáng đãng của mạng xã hội và những rắc rối thường gặp khi tham gia vào mạng lưới “ ảo ” này “. Bạn chỉ cần lên mạng, ngáp một cái rõ to kèm theo đôi mắt ngái ngủ và nói : “ Ôi sao chán thế ! ” là lập tức đồng nghiệp sẽ hỏi han bạn có chuyện gì ? Có phải đang muốn bỏ việc không ? Hay không chịu đựng được sếp ? Người tử tế hơn thì an ủi : ” Thôi hãy cố lên vì miếng cơm manh áo và tương lai con cháu “. Thế đấy, chỉ một cái ngáp ngủ và dòng san sẻ uể oải trên mạng đã trở thành một cuộc đàm phán to nhỏ về chuyện sếp và nhân viên cấp dưới. Còn vợ chồng lên mạng, vui tươi thì người ta bảo là đang diễn kịch, không mấy khi ủ ê về nhau thì người ta kêu lạnh nhạt, bấm like một cái là có người thiếu tín nhiệm về chuyện “ ham ” của lạ. Có cô bạn từng kể cho tôi nghe, trong một buổi họp công ty, cô ấy chụp ảnh tập thể và vô tình đứng cạnh một đồng nghiệp nam. Ngay lập tức bức ảnh ấy được gắn thẻ, Open “ chình ình ” trên tường Facebook của cô với dòng san sẻ : “ Lâu lắm mới thấy họ đứng gần nhau ”. Thế là ông chồng cô ấy nhìn thấy, ghen tuông đến mức phát điên, phát rồ lên chửi vợ. Nói rằng, “ Đó thấy chưa, ngày thường lên Facebook cấm có thấy động tĩnh gì. Giờ đồng nghiệp cơ quan người ta tag ảnh cho mới biết, vợ mình với cái thằng đứng cạnh trong ảnh quen thân nhau từ khi nào ”. Có khi nào bạn lên facebook rồi nghĩ, cái ảnh mà mình vô tình gắn thẻ cùng lời trêu đùa hồn nhiên sẽ biến thành cú đấm mạnh vào mặt vợ / chồng người khác ? Hoặc, chỉ vì quen thói bấm like vô tội vạ sẽ biến bạn trở thành tiềm năng theo dõi của vợ / chồng gia chủ Facebook ấy ? Để thấy rằng, Facebook là một nơi quá thị phi để những người là vợ, chồng hoàn toàn có thể kết bạn. Trang Hạ nói về Facebook, chị cho rằng : ” lên Facebook “ làm bạn ” thì được chứ lên Facebook làm vợ chồng thì chắc là tệ lắm. Làm chồng ngoài đời đủ bận rồi, làm vợ ngoài đời đủ cách để kết nối tình cảm, giữ lửa mái ấm gia đình rồi, đâu cần phải đem cả những thứ đó lên quốc tế ảo. Kết nối tình cảm vợ chồng trải qua Facebook tôi nghĩ cũng hoàn toàn có thể có, nhưng nó chẳng khi nào thật và bền bằng sống thật ngoài đời. Nếu như những ông chồng, bà vợ sẵn sàng chuẩn bị “ cất ” đi sự ràng buộc vốn có mà tự do làm bè bạn thực sự với nhau thì hãy lên Facebook kết bạn.
Phải hiểu rằng, trên Facebook vợ / chồng không đối thoại với nhau mà cả 2 đang cùng đối thoại với quốc tế. Người ta theo dõi vợ / chồng để nhận được thông tin về cả đôi bạn trẻ chứ không có ý xấu. Bởi vậy, thay vì việc thiếu tín nhiệm, soi mói Facebook rồi về nhà cằn nhằn, hành hạ nhau thì những hai bạn trẻ nên khôn khéo bảo vệ người một nửa yêu thương của mình ngay trên Facebook. Còn nếu không làm được như vậy thì tốt nhất không dùng hoặc không làm bạn Facebook nữa mà “ an phận ” làm vợ / chồng trong quốc tế thực thôi “. ” Tôi chẳng có quan điểm gì về yếu tố yếu tố kết bạn trên Facebook rồi block tránh bất hòa, vì tôi không chăm sóc cách ứng xử của vợ / chồng với người một nửa yêu thương của họ. Họ tự biết nên làm gì “, Trang Hạ bày tỏ. Theo nữ nhà văn chị nói : ” Tốt nhất là đừng mời vợ vào đời sống ảo của bạn theo nghĩa đen. Hoặc đừng lôi kéo chồng vào những cơn “ tự sướng ” trên mạng của của bạn theo kiểu như mẹ béo, con khỏe, mua rẻ, đặc sản nổi tiếng xách tay v.v… Điều đó có ý nghĩa với bạn nhưng chưa chắc đã là sở trường thích nghi của vợ / chồng bạn “. Hơn nữa, hãy có niềm tin với người bạn đời tri kỷ của mình trong cả quốc tế thực và ảo. Nhục nhất là lên mạng rồi còn bị vợ / chồng trấn áp từ mỗi cái bấm like hoặc tin nhắn cá thể. Nhiều nghiên cứu và điều tra quốc tế chỉ ra rằng, số người dùng mạng xã hội càng tăng thì tỷ suất ly hôn càng lớn. Theo tôi nghĩ cái tỉ lệ này chỉ đúng ở một xã hội hoặc hội đồng nào đó. Quê tôi người ta vẫn lên mạng ở Q. này và li hôn ở Q. khác, đồng thời lại yêu người nữa cũng trên mạng. Hỉ, nộ, ái, ố hay là niềm hạnh phúc chia tay của đời sống, chẳng phải cứ đổ lỗi cho internet hay Facebook đã là sạch nghĩa vụ và trách nhiệm. Sai lầm của con người mà đổ lỗi được cho Facebook hết thì chắc chẳng còn ai dám lên mạng. Ứng xử của con người trong quốc tế thực quan trọng hơn. Bạn kỳ vọng một kẻ đồi trụy trên mạng sẽ là một hiệp sĩ ở đời thường ? Một kẻ chỉ biết ngốn ngấu tài nguyên trên mạng mà chẳng trả lại cho xã hội bất kỳ cái gì, dù chỉ một tư duy, kinh nghiệm tay nghề sinh ra thật lại là người công dân sống có nghĩa vụ và trách nhiệm ? Vì thế, tôi vẫn nghĩ, đánh ghen trên mạng cũng được, ly hôn trên mạng cũng được, nhưng đó chỉ thể hiện một góc giá trị con người bạn. Đừng có nói rằng, bạn vốn trong trắng, sau đó, bị internet nhuộm đen ! “.
“Ngoài chén rượu, đàn ông chẳng có gì hơn”
“ Không hiểu đàn ông tìm thấy điều gì ở quán nhậu mà đi uống nhiều thế ? ” Trang Hạ đã có những san sẻ rất thâm thúy : Từng là một phóng viên báo chí chị chia se : ” Cách đây mười mấy năm, có vẻ như tháng nào tôi cũng phải đi công tác làm việc tỉnh xa với tư cách là một phóng viên báo chí. Chỉ có mấy năm mà tôi đi đến hơn 30 tỉnh. Hầu hết những chuyến đi công tác làm việc đó của tôi đều kết thúc một ngày thao tác bằng một bữa rượu. Bữa rượu đó có bí thư đoàn xã, có đại diện thay mặt những cơ quan địa phương, có sở giáo dục … Đi tỉnh cũng uống, xuống huyện cũng uống rượu, đi về bản cũng uống rượu bất kể là người dân tộc bản địa hay người Kinh … Ban đầu tôi nghĩ họ say sưa chè chén, rồi tôi lại nghĩ “ à, họ coi rượu như một cách để xã giao ”. Sau tôi mới phát hiện ra một thực sự rằng, ngoài rượu ra thì toàn bộ những anh cán bộ mà tôi đã gặp, họ không có gì vui thú vui chơi, không có bất kể một thứ gì hơn để mang ra mời khách. Họ không có những câu truyện về văn hóa truyền thống, tập tục để mang ra mà kể, họ cũng không có những món quà địa phương hoặc có cách vui chơi gì khác. Cách đây mười mấy năm thì iPhone chưa từng Open, internet thì cực kỳ hiếm. Hầu như những người đàn ông tôi gặp đều không có email, kể cả họ là cán bộ tỉnh đi chăng nữa. Vì thế họ uống rượu rất nhiều và coi đó như là cách duy nhất để tiếp khách. Thế nhưng ngày đó thì tôi thông cảm. Tôi thường thoái thác bằng cách nói là tôi có bầu. Năm sau tôi đi những tỉnh Lai Châu, Cao Bằng, Hà Giang … tôi vẫn chỉ có mỗi một bài đó để né uống rượu. Thỉnh thoảng gặp lại một vài vị, họ vẫn còn nhớ tôi và họ phát hiện ra tôi nói dối nên họ vờ vịt kinh ngạc hỏi “ ơ, năm ngoái có bầu, năm nay lại có tiếp à ? ”.
Đó là câu truyện của mười mấy năm về trước tất cả chúng ta hoàn toàn có thể thông cảm được. Đặc biệt là những cán bộ ở những tỉnh xa nghèo khó, nhất là những cán bộ đoàn. Thế nhưng sau một thời hạn khá tôi đi quốc tế về vào năm 2010, và 5 năm nay tôi thấy cũng chẳng có gì đổi khác. Nghĩa là ngoài chai rượu ra thì chẳng có câu truyện nào khác để người ta san sẻ với nhau, để hoàn toàn có thể giao đãi, để hoàn toàn có thể có tiếng nói chung, để hoàn toàn có thể tìm ra sự đồng cảm, kết nối đồng nghiệp, thậm chí còn để tạo ra hoặc để biểu lộ là mình hiếu khách. Ngay tại Hà Nội Thủ Đô chứ không nói xa xôi gì ở những vùng quê. Họ, những người đàn ông uống rượu, ngoài rượu ra thì hầu hết không có gì nhiều hơn. Sự thật đó làm tôi nhiều khi phải thốt lên trong đầu mình rằng : Trời ơi, phần đông cái quốc tế phụ nữ nó phong phú và đa dạng và đầy sắc tố hơn hẳn. Bởi vì quốc tế phụ nữ họ không cần phải nâng chén lên vẫn có cả quốc tế liên minh. Chúng ta có đối tác chiến lược, tất cả chúng ta có bạn hữu, tất cả chúng ta có sự đồng cảm đồng cảm, thậm chí còn tất cả chúng ta có cả những hợp đồng. Bởi tôi cũng làm kinh tế tài chính nên tôi rất rõ điều đó. Hình như với đàn ông, năng lượng biểu lộ bản thân bị bỏ rơi đâu đó mất rồi ! Có một hiện tượng kỳ lạ thông dụng tại những quán bia rượu mà bất kể ai bước vào cũng nhìn thấy đó là cách uống rượu ồn ã, zô hò inh ỏi, bắt tay, ép uống, cợt nhả với bạn nữ, với tiếp viên. Nữ nhà văn cho rằng : ” Trên đời này làm gì có cái gọi là văn hóa truyền thống uống rượu. Cũng như vậy, làm gì có văn hóa truyền thống đánh ghen, văn hóa truyền thống cặp bồ, văn hóa truyền thống văng bậy … Chúng ta đừng nên mang cái thứ gọi là văn hóa truyền thống để chụp mũ lên mọi thứ trên đời. Chúng ta cũng đừng mang thứ văn hóa truyền thống ra để yên cầu những thứ ngoạn mục trong đời sống. Vậy nên tôi muốn khẳng định chắc chắn lại một lần nữa rằng, không có cái gọi là văn hóa truyền thống uống rượu. Nó chỉ có giá trị văn hóa truyền thống trong xã hội và bản lĩnh văn hóa truyền thống của mỗi cá thể. Việc họ say sưa suốt ngày, sáng ra làm một bát phở phải tộng ngay một cốc rượu, buổi trưa đi ăn lòng lợn lại làm nửa chai, chiều tối. Hay buổi tối khi đơi con đi học về thì cũng phải chén chú chén anh … hay những thứ như chị nói, nó thuộc về bản lĩnh văn hóa truyền thống của mỗi cá thể. Những thứ đó đến từ giáo dục, đến việc anh ta có được mẹ anh ta dạy dỗ tốt hay không. Nếu người đàn ông mà mẹ họ dạy không ra gì thì tất yếu họ vẫn coi uống rượu là nụ cười, là một thứ để chứng tỏ bản lĩnh. Đề cập đến câu truyện văn hóa truyền thống, tôi xin lấy một ví dụ, ở Pháp có lớp học uống rượu vang thì ở mình cũng có một lớp học như vậy ở Tràng Tiền, TP.HN. Thế nhưng trong mỗi mái ấm gia đình thì những người đàn ông không được mẹ anh ta dạy điều đó. Đa số người Việt khi uống rượu, rượu gạo hay bất kể loại bia rượu nào thì cũng “ Một, hai, ba … zô ” hết. Trang Hạ cho rằng văn hóa truyền thống uống rượu của đàn ông hoàn toàn có thể gọi là ” những kẻ vô lại ” Tôi đang cố tưởng tượng rằng, 1 số ít đàn ông sau khi uống rượu họ tự được cho phép mình hư hỏng như chị nói ví dụ điển hình, tôi chỉ hoàn toàn có thể nói một câu thôi : đó là Thật tội nghiệp xấu số cho những bà vợ của họ. Còn nếu cứ cố ý gọi đó là văn hóa truyền thống uống rượu, là ” chuẩn ” văn hóa truyền thống của họ, thì tôi đành phải nói rằng đó là những kẻ vô lại.
Tôi cũng là người uống khá nhiều rượu, có năm tôi uống tổng cộng đến 50 – 60 chai vodka. Nhưng tôi thường uống một mình, có khi uống với bạn bè, thầy giáo, bạn thân. Và tôi uống ở nhà. Tôi không mang cơn say của mình ra ngoài xã hội. bởi vì tôi biết: Thứ nhất mình lựa chọn cách mình say, mình không vớ người khác để giã rượu.
Cái thứ hai cũng rất quan trọng là mình uống với người mình cảm thấy thấy bảo đảm an toàn, thân thương ( thật sự thân ), nói những câu truyện thật kín kẽ nhẹ nhàng, ở trong phòng ấm ví dụ điển hình chứ không phải ở những chỗ phải hét lên vào tai nhau và uống bất kể loại cốc nào đặt ra trước mặt. Tôi thấy rất buồn cười là gần đây có một trào lưu khoe hóa đơn đi bar. Không chỉ có giới trẻ đâu ạ. Rất nhiều bác sồn sồn khoe đập phá hết mười mấy triệu cho một cuộc rượu, 15 triệu tiền mồi này, 10 triệu tiền rượu ví dụ điển hình … Tôi cho rằng giá trị ấy nó chẳng nói gì đến cái văn hóa truyền thống của anh ta cả. Và nó như thế nào nhỉ ? Nó tương quan đến việc nhìn nhận đời sống này thế nào chứ không tương quan đến việc mình nghiện rượu hay không hay vì mình không uống rượu mà chê những bác uống rượu. Mỗi người uống sẽ có một cách lựa chọn, và cách lựa chọn đó nó làm cho cuộc sống tất cả chúng ta khác nhau chứ không phải tất cả chúng ta ở đẳng cấp và sang trọng nào thì tất cả chúng ta sẽ uống theo quý phái ấy.
Source: https://wikisongkhoe.com
Category: Hỏi đáp ✅ (ĐÃ XÁC MINH)
Đây là website tự động và trong giai đoạn thử nghiệm tool tự động lấy bài viết, mọi thông tin đăng tải trên website này chúng tôi không chịu trách nhiệm dưới mọi hình thức, đây không phải là một website phát triển thông tin, nó được xây dựng lên với mục đích thử nghiệm các phương pháp tự động của chúng tôi mà thôi. Nếu có khiếu nại vui lòng gửi thông tin cho chúng tôi.